Thế là tháng 11 đã về, khi không khí náo nức của ngày khai trường vừa kịp lắng xuống thì thầy trò trường Tiểu học Lý Tự Trọng lại vui mừng cố gắng lập nhiều thành tích chào mừng ngày lễ tôn vinh các thầy cô giáo nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11. Trong ngày này,được đón nhận những vần thơ hay, những câu văn đẹp hàm chứa lòng biết ơn sâu sắc của các em học sinh, mỗi giáo viên chúng tôi như được tiếp thêm sức sống, như được dồn thêm bầu máu nóng, lòng nhiệt huyết để yêu trường yêu lớp, yêu những ánh mắt biết nói của học trò nhiều hơn. Tôi quý vẻ bỡ ngỡ mà đầy tò mò ham hiểu biết, ưa khám phá thế giới về những con số, bài thơ, nốt nhạc,…của các em.
Trong lòng tôi luôn vang vọng câu nói “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”.
Vâng! Có thể nói nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý!
Tôi đón chào ngày 20/11 với nhiều cảm xúc đan xen. Trước cuộc sống đời thường, trước kho tri thức đầy kỳ vĩ của nhân loại tôi mãi là người học trò nhỏ bé. Cùng với sự cần mẫn của cá nhân, tôi cần những lời chỉ bảo của quí thầy cô giáo. Tôi khắc cốt ghi tâm lời dạy của những người đi trước đã, đang và sẽ dìu dắt tôi trên con đường dạy học. Người xưa đã dạy: “Nhất tự vi sư bán tự vi sư” Xin được cảm ơn cuộc đời đã sinh ra tôi và trao cho tôi trọng trách trồng người.
Cũng như bạn bè và đồng nghiệp, tôi tự hào vì mình được ví là “Kỹ sư tâm hồn”, là người kiến tạo tương lai. Hôm nay, trong tôi có biết bao cảm xúc dâng trào, biết bao mơ ước về một ngày mai tươi sáng. Những người thầy giáo, cô giáo như những con đò cần mẫn chở khách sang sông mong đến ngày cập bến.
“Chuyện một con đò dãi dầm nắng mưa
Lặng lẽ chở bao dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh một con đò…?”
Mỗi ngày trôi qua lại có thêm một niềm vui mới. Những con đò ấy cứ âm thầm lặng lẽ suốt ngày đêm bỏ lại sau lưng bao nỗi nhọc nhằn, bước qua mọi khó khăn phía trước với ý chí kiên cường lái con đò tri thức cập bến được bình an.
Có lẽ trong mỗi chúng ta ai cũng có những phút bồi hồi xúc động khi nhớ về kỉ niệm xưa, nhớ về một thời cắp sách đến trường… Bao kí ức còn đọng lại về thầy cô, về mái trường và bạn bè thân yêu, bản thân tôi cũng vậy! Mới ngày nào đây thôi tôi vẫn đang còn là một học sinh ngồi trên ghế nhà trường Tiểu học Lý Tự Trọng đáng kính. Vậy mà thời gian trôi nhanh quá, đến hôm nay tôi đã trưởng thành hơn, đã là một cô giáo của các em học sinh yêu quý, có thể góp sức mình vào sự nghiệp trồng người. Có được như ngày hôm nay là nhờ sự dìu dắt của quý thầy cô. Thầy cô ơi! Hai tiếng gọi thân thương con mang trong tim suốt cuộc đời. Dẫu có đi hết chiều dài của cuộc sống, con vẫn chưa đi hết lời thầy cô chỉ dạy; dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang con vẫn biết rằng, người nâng bước cho con trên từng bậc thang là đôi tay không bao giờ mệt mỏi của các thầy, các cô.“Thời gian qua mùa thu nay có khác. Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sau. Nghĩa thầy cô một đời không trả hết. Dẫu đời con có qua mấy nhịp cầu.” Có ai đó đã từng nói rằng: “Tuổi học trò cũng như người thợ đang xây nền móng cho tòa nhà…”, con cũng như bao đứa trẻ kia, vô tư đùa nghịch để đôi khi tự làm vỡ những viên gạch của đời mình. Con đâu biết sau lưng mình là bóng dáng thầy cô hao gầy theo năm tháng, mong mỏi cho con từng bước trưởng thành để đến khi nhận ra con chợt thấy bâng khuâng, nuối tiếc.“Một mùa thi như bao mùa thi trước. Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò. Phấn trắng bảng đen nét mực thầy vẫn đó.Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa…”
Cái ngày xưa của một thời kỷ niệm, quá khứ đã qua đi sẽ không bao giờ quay lại nhưng những hồi ức về 1 thuở đến trường dưới vòng tay thầy cô sẽ không bao giờ phai nhòa trong mỗi học sinh. Tình thương yêu trân trọng đó, con muốn gửi đến không chỉ là hôm nay mà lớp lớp thế hệ thầy cô của ngày hôm qua, của ngày mai như truyền thống “Tôn sư trọng đạo” cha mẹ dạy con từ thuở lọt lòng.Sinh ra trong cuộc đời, không ai có biết được tương lai của đời mình nhưng mỗi chúng con nhận thức được rằng: tri thức chính là hạt giống mà thầy cô ươm mầm trong tim mỗi học trò. Cây có đơm hoa kết quả, quả có chín ngọt lành hay không chính là sự vun đắp của chúng con dưới sự chỉ dạy của thầy cô.
Qua bao lứa tuổi học trò – bao mùa cây đơm hoa kết trái, thầy cô vẫn âm thầm, lặng lẽ. có mấy ai quay về trường cũ, cũng như cây cây kia chỉ mãi vươn lên trời xanh nhưng thầy cô vẫn luôn giữ vững niềm tin và biết rằng ở trên cao kia là ánh sáng của chân lý, là những đứa con càng khắc ghi thêm những cống hiến âm thầm, lặng lẽ. Chúng con muốn được cảm ơn thật nhiều vì tình yêu thương, che chở của các thầy, các cô. Nhưng lời con nói làm sao kể hết ân tình. Tự khắc ghi trong tâm trí mình, chúng con nguyện là những công dân có ích, xứng đáng với biết bao công sức, ân tình của thầy cô. Khi bạn mở cánh cửa bước vào cuộc sống, nghĩa là bạn đang bắt đầu cuộc hành trình tự khẳng định mình để khám phá ý nghĩa của cuộc sống và thực hiện mọi mục tiêu mong muốn của bản thân. Để chinh phục hành trình đầy khó khăn này thì tri thức chính là hành trang của chúng ta và Thầy cô chính là những người ngày đêm gom góp, truyền đạt cho chúng ta.Từ ngày đầu tiên đi học bập bẹ làm quen với những con số 1,2,..rồi đến những chữ cái A, Ư…cho đến hôm nay mặc dù chúng ta đã khôn lớn,đã phần nào tự mình tìm tòi học hỏi và đã sở hữu một vốn kiến thức nào đó.Thế nhưng, không phải lúc nào cuộc sống cũng bắng phảng suôn sẽ như bạn nghĩ- mà có cả những trở ngại khó khăn. Có những sự cố thất bại làm bạn mất niềm tin, tổn thương hay gục ngã tưởng chừng không thể đứng lên được nữa, mọi ước mơ tốt đẹp dường như sụp đổ. Bạn trở nên hụt hẫng, tuyệt vọng và mất niềm tin vào bản thân, vào cuộc sống. Những lúc như thế bạn hãy nhớ đến hình ảnh cây trúc- chúng đã biết tự vươn lên sau những lúc oằn mình chịu đựng giông bão, và sau những lần như thế, mầm non vẫn tiếp tục đâm chồi lá xanh mướt và thân trúc trở nên vững vàng cứng cáp hơn …
“ Tre già măng mọc có gì lạ đâu” Đúng như câu nói trên: Tre già thì măng mọc là chuyện bình thường nhưng bạn có biết chăng để cho những búp măng non vươn mình ra khỏi đất thì đó chính là kết quả của cả một quá trình rễ trúc làm việc cặm cụi trong mọi điều kiện gom góp tích lũy dinh dưỡng cho thế hệ sau. Thầy cô cũng giống như vậy đó các bạn, sở hữu một trái tim yêu nghề, tấm lòng nhân hậu luôn hướng về học sinh cùng với bầu nhiệt huyết luôn nóng cháy. Thầy cô luôn luôn không ngừng trao dồi kiến thức, bôn ba tìm tòi học hỏi, gom góp kiến thức và khao khát truyền đạt, mong mõi học trò tiếp thu để sau này vững trãi bước vào hành trình của cuộc sống.Thầy cô chính là như vậy đó. Thầy cô đã cho em có thêm nghị lực, cho em thêm những bước đi vững chải trong cuộc sống để em có thể bay cao và bay xa hơn nữa trong những ước mơ của mình.
Hôm nay nhân ngày hiến chương nhà giáo Việt Nam tôi xin gửi đến quý thầy cô trường Tiểu học Lý Tự Trọng nói riêng và quý thầy cô trên toàn đất nước Việt Nam nói chung tấm chân tình với lòng biết ơn và tri ân sâu sắc nhất! Kính chúc quý thầy cô luôn mạnh khỏe để dìu dắt các em học sinh vững bước đi tới tương lai.
Riêng em cũng tự hứa với lòng mình sẽ luôn tự trao dồi bản thân, luôn tậm tâm yêu nghề là tấm gương sáng cho các em học sinh thân yêu, trở thành một người giáo viên tốt, xứng đáng trở thành cánh tay nối dài của các thầy cô trong sự ngiệp trồng người, trở thành một con đò lặng lẽ nhưng hạnh phúc tiếp tục chèo lái đưa những chuyến đò tri thức cập bến bình an.
Lời cuối cùng, tôi xin kính chúc quý thầy cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc. Chúc tất cả các em học sinh trường Tiểu học Lý Tự trọng luôn học giỏi, chăm ngoan và trở thành trường cột tương lai của nước nhà!
Chân thành!
Tác giả: Trần Thị Phương Mai